Chiếc áo đỏ
(Chuyện cổ tích – tặng đôi bạn cùng lớp)
Rời nhà lên Việt Bắc theo anh
Bỡ ngỡ nhìn đồi núi quấn quanh
Một buổi đầu xuân trời hửng nắng
Gặp người áo đỏ giữa rừng xanh
Nhưng mà người ấy phải đâu xa
Chung một trường, chung lớp 9A
Cơ quan nàng ở và tôi ở
Một dậu nứa thưa cách gọi là(*)
Vời vợi tầng cao dãy núi Đà
Cao như nỗi nhớ kẻ đi xa
Nhìn tà áo đỏ bên song cửa
Lòng nhẹ xôn xao bớt nhớ nhà!
Hai đứa vẫn hai buổi tới trường
Chung thầy, chung lớp bảng yêu thương
Hai màu trắng đỏ hai đầu lớp
Mà đã thấy lòng dạ vấn vương
Mấy thằng bạn mới ở Tuyên Quang
Chúng nó đùa tôi cứ bảo rằng:
Trong chữ ký tôi thường vẫn viết
Có tên tôi díu lấy tên nàng
Thế rồi hai đứa đã quen thân
Khi đã sang nhau học mấy lần
Có bận liên hoan cùng đóng kịch
Nàng là y tá, tôi quân nhân
Lô Giang dào dạt đổ về xuôi
Đời rộng cao hơn vạn núi đồi
Tôi với nàng như rừng với suối
Áo nàng nhuộm đỏ ý thơ tôi
…
Và rồi đau đớn lúc chia phôi
“Tình nghĩa tôi nàng có thế thôi”
Tuổi trẻ như đàn chim chắp cánh
Rồi đây mỗi đứa mỗi phương trời
…
Nhưng cuộc đời sao lắm bất ngờ
Tưởng rằng bỏ dở những vần thơ
“Nhân duyên thiên định” trời đưa đến
Tôi lại gặp nàng giữa thủ đô
Hai đứa tuy hai lớp khác rồi
Trường nàng kề sát với trường tôi
Bên này bên ấy người hàng xóm
Biên giới trường là một vạch vôi(**)
Tôi hay tìm đến chỗ nàng chơi
Áo đỏ nàng mang đã ngắn rồi
Mầu áo phai dần cùng nắng gió
Nhưng càng thắm đỏ cảm tình tôi!
Hà Nội 1963
(*) Ban công tác nông thôn và UBMT Tổ Quốc Tuyên Quang
(**) ĐH Tổng Hợp và ĐH Y-Dươc Hà Nội