Thơ về lý
Tình người cũng theo định luật Niu-tơn
Xa nhau, buồn nhớ hóa bình phương
Trái táo thì rơi về trái đất
Người thương, hồn vía – phía người thương
Giữa phố lớn Sài Gòn Trưa một ngày giữa thế kỷ 20 Hỏi thầm một cô gái trẻ
Lành hay dữ thế ơi em?
Mắt môi xanh đỏ, dầu kem sực mùi
Dầy dầy, lồ lộ… Hỡi ơi
Phải đâu bãi tắm, phố người lại qua
Ga Lermantov
Ngay cạnh đây, 60 năm trước nhà thơ nằm xuống
Giờ người hiện về thành một nhà ga
Có cô sinh viên tay cầm bó hoa
Mắt nhìn đồng hồ nhà ga, xem đồng hồ của mình
Cười
Ngồi buồn ta rủ nhau cười
Mặc cho ai bảo hở mười cái răng
Trời cười móm khuyết vừng trăng
Đất vui mùa vụ, cười bằng hoa tươi
Thăm bạn về hưu
Học cùng trường, lại cùng quê
Hơn ta mấy tuổi, bạn về nghỉ hưu
Mới qua điện réo, chuông reo
Nay mong ngóng, chỉ tiếng kêu ve sầu
Nghĩ về viên phấn
Viên phấn trắng, viên phấn trong
Bàn tay cầm phấn, trắng hồng ngón tay
Bạc đầu, lời giảng vẫn say
Miệng cười bảo bạn: Phấn bay trắng đầu!
Đánh mất
Tôi thường hay Thảng thốt
Như vừa mất thứ gì
Tôi giật mình khi ngủ
Tôi thẫn thờ lúc đi
Âm phủ – Thiên đường
Sáng ăn cơm hến Âm Phủ
Trưa bơi thuyền rồng Hương Giang
Thăm đủ lăng vua, phủ chúa
Đêm đưa em lên Thiên Đàng