Ví von
“Anh không xứng là biển xanh”
Thì biển Đen, tuyệt chán!
Thôi, anh cứ là anh
Làm thơ và dạy toán
Màu đen
Lạ kỳ từ dạo biết em
Anh yêu, anh quý màu đen vô cùng
Làn da trắng mịn lạ lùng
Áo càng đen, má càng hồng đó sao?
Phía sau trăng
– Phía sau trăng có gì?
Nhìn mắt em tôi hỏi
Liếc trăng, em nhíu mày
– Chắc lại vài chú Cuội!
Hỡi người đẹp…
Anh tật bệnh giống như Hàn Mặc Tử
Có khác là thơ viết dở, chưa hay
Anh nhan sắc so Trương Chi chẳng kém
Thua một điều: Giọng hát chẳng ai say
Ký tên
Lần đầu tôi tập ký tên
Ngày nào tập cũng đặc liền mấy trang
Nhỏ bạn ngồi chung một bàn
(Bạn bè vẫn bảo nó “gian” nhất đời)
Tự sự
Thơ văn viết để mà chơi
Áo cơm chẳng phải, nghiệp đời thì không
Tuổi tên lớp lớp chất chồng
Mới mình nào dễ gi không cũ người
Cây cau
Đứng đâu là cao đấy
Mà chẳng che lấp ai
Dáng khiêm nhường mảnh khảnh
Da bạc thếch tháng ngày