Hai lần anh hỏi nhà đâu
Hai lần em bảo: Qua cầu chữ Y!…
Em cười, có ẩn ý gì
Bắt anh phải vượt cầu chi trong đời?
Suốt ngày anh trực chiến
Anh không đi khỏi nhà
Súng trường anh để sẵn
Báo động là đem raVõng anh em ngả người vào
Gối anh em để tóc dào dạt trôi
Ly anh em chạm đôi môi
Ghế anh em tựa lưng ngồi suốt trưaNgày nghiên cứu toán, tối làm thơ
Có lắm niềm vui đến bất ngờ
Đẳng – thức song song hai dãy số
Kim – Kiều xoắn xít một đường tơAnh về lao động cùng em
Bưởi chanh trắng ngõ, trăng đêm mồng mười
Hình như ta biết nhau rồi
Cớ sao em tránh nhìn tôi, thẹn thò…Tớ ngồi bấm đốt ngón tay
Tháng Giêng, mồng một đúng ngày bác ra
Gọi là một chút làm quà
Vần thơ chắp nhặt, nôm na chúc mừngGió chiều hiu hắt heo may
Mưa rơi rả rích, hôm nay lạnh nhiều
Gió càng thổi mạnh bao nhiêu
Mưa càng nặng hạt, càng khêu gợi lòng… Quê em đã hóa quê anh
Quê anh, anh muốn trở thành “quê ta”…
Nhớ sông Lô, nhớ núi Đà
Nhớ buổi qua phà đi gánh quặng thuêVườn cây xanh màu lá
Mắt bé xanh màu trời
Đỏ tươi màu trái chín
Đỏ đôi môi bé cườiVườn cây xanh màu lá
Mắt bé xanh màu trời
Đỏ tươi màu trái chín
Đỏ đôi môi bé cười