Làng
Xa lâu, vừa bước về làng
Trẻ già hay biết đã sang thăm nhà
Tôi mời điếu thuốc, chén trà
Thưa “quanh quéo bà con nhà” bác ơi.
Lên lão sáu mươi
Mình tuy tóc bạc, chửa da mồi
Nhanh vậy, đã thành lão sáu mươi
Dậy toán, học trò nghe, bảo được
Làm thơ, con nít đọc, khen vui!
Người khóc thay mình
Lang thang từ nhỏ phương trời
Có vợ, có con nhưng bạc tiền không có
Buổi cha mất không mua nổi vé xe về đưa cha ra mộ
Tôi thắp nén nhang tưởng nhớ bùi ngùi…
Nghĩ về mẹ
Thơ cho vợ, cho con viết mấy tập rồi
Nay mới viết dòng thơ đầu về mẹ
Nhìn đứa con yêu hơn mọi thứ trên đời
Con ngỡ thấy lại mình hồi thơ bé
Dấu vô cùng
Dạy toán mười năm về vợ hỏi:
Sao hai số không kết lại hóa dấu vô cùng?
Thủ thỉ: Thì chúng mình cũng vậy:
Xa nhau, hai đứa khác gì không!
Thơ về toán
Khi chưa yêu hai đứa
Trống không có gì đâu
Niềm vui đã không có
Không cả nỗi âu sầu
Hoa đẹp nhất
Layzơn như thể những môi cười
Cúc trắng, cúc vàng, cúc tím tươi
Ngan ngát hương sen thơm dịu nhẹ
Hoa hồng. Chao đẹp quá hồng ơi!
Gà gáy
Chú gà mới nhú mào son
Ngực phanh trần, cặp giò thon, chân đồng
Cổ vươn bảy sắc cầu vồng
Gáy vang trời. Gọi vừng Đông:
Vốn tự có
Mỗi chúng ta đều có một gia tài vô cùng quí giá
Đó là NAM với các bạn trai
Và là NỮ với những ai là gái
…