Bùi Giáng
Ông giằng búi tóc. Ông khóc ông cười…
Còn hai con mắt khóc người một con
Ngàn thu rớt hột mưa nguồn
Đêm trăng ngắm lá hoa cồn hiện lên
Từ duy lý tới ngẫu nhiên
Câu thơ vớ-vẩn mà nên thần-sầu!
Giằng búi bà Bùi Giáng (nói lái). Đây là phát hiện của chính Bùi Giáng.
Rứt tóc, bứt tai, cười khóc vô cớ là đặc điểm của những người bị bệnh tâm thần:
Người điên cái bóng cũng điên
Người khùng cái mộng oan khiên cũng khùng…
Câu 2 là thơ Bùi Giáng (MẮT BUỒN).
Câu 3 và 4 nhắc các tập thơ: NGÀN THU RỚT HỘT, MƯA NGUỒN, ĐÊM NGẮM TRĂNG, LÁ HOA CỒN.
Câu 5: Bùi Giáng từng có những sách khảo luận về triết khá nổi tiếng, nhưng thơ ông như được sáng tác bằng máy tính điện tử nhờ phương pháp Monte – Carlo.
Để rõ câu cuối, xin trích lời nhà văn Đặng Tiến trong bài Nhớ Bùi Giáng (Hồng Lĩnh xuân 1999): “Nhà thơ Bùi Giáng ra đi, để lại cho đời những câu thơ vớ-vẩn-thần-sầu”. Xin trích một số câu:
Xưa kia tôi đã có lần
Và bây giờ đã có phần tôi quên.
Hay:
Hỏi rằng người ở quê đâu?
Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà.
Hoặc:
Hỏi tên? Rằng biển xanh dâu
Hỏi quê? Rằng mộng ban đầu đã xa.
Hay nữa:
Nhớ em từ trước đến sau
Từ đầu ríu rít tới đau cuối cùng.
Hoặc nữa:
Em đi thể diện nhu mì
Mắt ngơ ngẩn ngó, tai tùy nghi nghe…
Bùi Giáng sinh năm 1925 tại quê Quảng Nam, mất năm 1998 tại Sài Gòn.