Không phải nàng Mạnh Khương bơ vơ thủa trước
Mà là em đứng tựa vai anh
Thôi em đừng xôn xao nữa
Kẻo ngực em che hết cả Trường Thành
Đặng Hấn

Đặng Hấn
Học toán xong rồi nghiên cứu toán / Rồi đi dạy toán chục năm ròng / Năm mươi tuổi bỗng thành nhà-thơ-trẻ / Chuyên làm thơ cho lứa tuổi nhi đồng.
-
-
Các bạn ạ: Gia đình tôi hạnh phúc!
Cũng thể như bạn nói: Trái đất tròn
Dẫu có chỗ đại dương sâu ngàn mét
Lại có đỉnh cao như Hy–mã–lạp–sơn -
Bướm bay chi nặng thêm tình
Phà qua không nỡ, lượn hình vòng cung
Trưa nay trên bến Đoan Hùng
Mà ngày trở lại thì không hẹn ngày -
Người phóng viên nhiếp ảnh
phòng bên giọng chua chát:
Thế giới này hệt như âm-bản
Tốt-xấu, trắng-đen lộn sòng! -
Biển Xôtri hay biển An-na-pa thì cũng vậy
Cũng mặn như nước mắt, khác gì đâu
Anh khỏa mạnh vào bao la Hắc Hải
Em thấy không: sóng dội ở Vũng Tàu -
Không thấy mặt trời
Không thấy mặt trời đâu
Mà rực rỡ muôn ngàn tia nắng
Tiếng chim hót, tiếng suối rừng phát sáng