Biển
Như chiếc chảo rất lớn
Ông trời định nấu canh
Lỡ tay bỏ nhiều muối
Nên thôi, lại để dành!
Uống bao nước vào lòng
Biển vẫn gào, vẫn thét
Ăn mặn quá phải không?
Nước nào cho đã khát.
Biển vui reo ào ạt
Khi bãi có chúng em
Biển xô vai người lớn
Hắt sóng vào trẻ con…
Chiều, biển trở nên buồn
Khi chúng em rời bãi
Nước dâng tận bờ dương
Muốn cùng lên xe đấy!
Biển ơi, chờ chút nhé
Hình như còn chỗ ngồi
Nhưng…biển to lớn thế
Ta đành tạm biệt thôi!
Bác tài xế nhìn biển
Nhấn vang một hồi còi!