“… Khi giặc Ân sang đánh
Ông Gióng mới lên ba
Ông vươn vai một cái
Vụt cao hơn mái nhà!
Ông cúi đầu chào mẹ,
Phi ngựa sắt như bay
Vung gươm dài bảy trượng
Giặc cụt đầu, rụng tay
Nhưng rồi gươm báu gãy
Gặp lũy tre bên đường
Nhổ cả bụi, ông quất
Giặc sạch làu biên cương
Tre ấy nay vẫn còn
Thân bền và gióng thẳng
Gọi là tre Đằng-Ngà
Da vàng như sắc nắng!”
Chuyện bà vừa kể xong
Có tiếng cười vui vẻ
Ra ông vẫn lắng nghe
Giọng rất vui ông kể:
Hồi ông đánh giặc Pháp
Giặc có cả xe tăng
Súng máy rồi đại bác
Ta chỉ gậy tầm vông
Thế mà ta thắng đấy
Tây cũng phải chạy xa
Gậy tầm vông lúc ấy
Chắc từ tre Đằng–Ngà!
Chuyện ông vui cả nhà
Rồi bố lại kể tiếp:
“Hồi bố vượt Trường Sơn
Bao núi cao đèo dốc
“Gậy Trường Sơn” trong tay
Như có ai tiếp sức
Bảo nhau: gậy tre này
Đánh giặc Ân ngày trước!”
Chuyện đến đây tưởng hết
Bỗng em nhìn ngực mình
Huy hiệu đội xinh xinh
Một mầm măng mọc thẳng
– “Ồ! Giống tre ông Gióng
Đang mọc trên ngực con!”
Cả nhà vui cười giòn
Em thấy mình lớn bổng