Hồn thơ Bác nhóm
(Đặng Hấn kính tặng bác Đặng Phi Anh)
Ngày ấy xuân sang, cháu vào Tết bác
Không thấy mặt trời, sương giỡn cùng hoa
Tim rạo rực nhìn tranh xuân, tường mới
Cả trời mây thu lại mấy gian nhà
Mắt chăm chú dõi nhìn hai em bé
“Lặn lội mang chim tới tận nhà”
Miệng nhẩm đọc từng lời thơ bác viết:
“Nhận tình thắm thiết Việt – Trung Hoa”
Nhà cháu cũng tranh, cũng tường vôi mới
Cũng bánh chưng xanh, cam đỏ bàn thờ
Ngọn đèn dầu, khói đen dần nửa bóng
Đêm ấy về, cháu cầm bút, mộng mơ…
Mới tuổi trăng tròn, mộng đời trẻ lắm
Trải bao la cùng rừng núi sông bờ…
Bác ra chơi sửa từng câu, từng chữ
Dạy thế nào là “niêm”, “luật”, là thơ…
Rồi cháu rời nhà, theo anh đi học
Từng bước anh đưa, nào biết nơi nào
Hồn ngây dại cùng Lô Giang cuộn chảy
Núi Tràng Đà hun hút mấy tầng cao
Lội suối trèo đèo, đá mềm chân cứng
Áo anh may mang cộc đã bao lần
Bao kỷ niệm phai dần theo mầu áo
Nhưng ngày nào vẫn hiện rõ mười phân
Lúc vui vẻ cùng bạn bè tâm sự
Cháu thường đem kể chuyện bác ngày nào
Đọc thơ cháu, bạn bè đùa vẫn bảo:
Thật có nòi có khác, khéo làm sao!
Như ngày xưa bác yêu trầu, yêu rượu
Thiếu rượu, trầu đời tẻ nhạt bao nhiêu
Bác đã ướp men thơ trong hồn cháu
Làm râm ran, rạo rực biết bao điều
Một chén rượu ngon, tuổi già trẻ lại
Câu chuyện đậm đà có miếng trầu tươi
Một ý thơ hay, đời thêm hoa nở
Ngàn khó khăn tan vụn bởi tiếng cười
Như chiếc bèo trôi năm chìm, bẩy nổi
Đời cháu thất niêm, thất luật cũng nhiều
Nhưng có hồn thơ ngày nào bác nhóm
Nên vẫn dạt dào sức sống, tình yêu
Bãi Phúc Xá mùa đông 1964