Nghĩ về viên phấn
Viên phấn trắng, viên phấn trong
Bàn tay cầm phấn, trắng hồng ngón tay
Bạc đầu, lời giảng vẫn say
Miệng cười bảo bạn: Phấn bay trắng đầu!
Thầy – trò nghĩa nặng, tình sâu
Học thầy một chữ, nửa câu cũng thầy
Lẽ nào đời đã đổi thay
Không trò đến lớp, đố thầy dậy ai!
Có điều chi thấp thỏm hoài
Lẽ nào nuối tiếc nhũng ngày đạp xe
Giầy Giôn, cà vạt đi về
Bõ cho cảnh mũ rơm che thủa nào
Thế thì sao, thế vì sao?
Chập chờn giấc ngủ, nao nao trước đèn?
Hay giờ bảng trắng, phấn đen
Sợ tay cầm phấn cũng lem màu chàm?