Niềm vui bác thợ cạo
Bác thợ cạo nhận thư con từ tiền tuyến
Bác thuộc rồi, đọc cho bạn và khách cùng vui
Niềm rạng rỡ chia đều từng gương mặt
Những chiếc gương nhân thành muôn vạn nụ cười
“… Thằng Chiến nhà tôi thành dũng sĩ rồi!
Trời đất. Ở nhà nó hệt như con gái
Đi chiến đấu thành gan thế đấy
Mấy năm trời trông ngóng… Bặt tăm hơi!…”
Qua chiếc gương tôi ngắm bác đang cười
Trong đôi mắt những hạt vui lấp lánh
Nhịp kéo tỉa cứ như chim ríu rít
Lưỡi dao đưa cũng soàn soạt lạ tai
“… Mà cũng buồn cười bà lão nhà tôi
Nhận thư con là òa lên khóc
Làm mình cũng đâm mau nước mắt
Đoạn tái-bút mình chưa kịp đọc
Bà ấy đã mang thư đi khoe hết mọi người…”
Khách chủ nào ai đã biết tên ai
Mà sao thấy như từng thân thiết
Ai cũng nghĩ về một người như Chiến
Thấy Chiến như người ruột thịt trong nhà
Bao lần rồi từ hiệu cắt tóc bước ra
Sao hôm nay thấy mình trẻ vậy
Dìu dịu trong người cái gì như nước hoa
Bác thợ cạo vừa xức cho ta đấy!
Hà Nội 1972