Thơ cho vợ, cho con viết mấy tập rồi
Nay mới viết dòng thơ đầu về mẹ
Nhìn đứa con yêu hơn mọi thứ trên đời
Con ngỡ thấy lại mình hồi thơ bé
Tóc em thơm mùi cỏ
-
-
Thợ dây đồng đôi tay dẻo dai
Da như tạc bằng đồng vừa đen, vừa đỏ
Sẹo đạn thù, sẹo bỏng đồng xen kẽ
Bắt tay ai nắm chặt muốn đau tay! -
Xa Bắc đã hơn mười bốn xuân
Đón xuân tất cũng bấy nhiêu lần
Phải đâu mới mẻ, đâu xa lạ
Sao mỗi năm thêm nhớ bội phần? -
Em nói: Anh là trụ cột của gia đình
Là cây bách, cây tùng cho em nương bóngEm nói: Không gia đình nào nhiều gieo neo vất vả như ta
-
Tắm gội xong, đến tựa vai anh
Kỳ diệu quá: Tóc em thơm mùi cỏ
Như cỏ gặp mưa mượt mà ướt át
Anh ngất ngây, cuống quít trước cỏ thơm -
Cứ ngỡ người của Xí nghiệp Thủy tinh
Thì lời nói như mảnh chai sắc nhọn
Thì tính nết cục cằn, khô khốc
Thì… mà thôi, tốt nhất chẳng nên gần!