Em tôi và Xí nghiệp Thủy tinh
Cứ ngỡ người của Xí nghiệp Thủy tinh
Thì lời nói như mảnh chai sắc nhọn
Thì tính nết cục cằn, khô khốc
Thì… mà thôi, tốt nhất chẳng nên gần!
Mà phải rồi, ở Xí nghiệp Thủy tinh
Nên đôi mắt rất trong, rất sáng
Nên môi đỏ, thủy tinh màu đó hẳn?
Nên tâm hồn trong suốt thủy tinh trong
Ống tiêm mỏng manh, như giấy mỏng manh
Mà muôn chiếc xếp nguyên lành, vững chãi
Ôi mềm mại dịu dàng tay con gái
Và tính tình thấy lại dịu dàng hơn
Em đi làm sáng sớm tới chiều hôm
Mà đêm ngủ vẫn mơ về công việc
Chỗ tay đứt, anh nhìn thương… muốn khóc
Hèn chi suốt chiều em cứ giấu anh
Một hộp ống tiêm xinh nhỏ đủ hình
Em cất để giành – đồ chơi em đấy
Yêu xí nghiệp như yêu nhà mình vậy
Nghỉ một ngày đã thấy nhớ mông mênh
Cách mạng về, em mới tuổi mười lăm
Trang giấy mới ghi những dòng đời mới
Cả thành phố đang từng ngày thay đổi
Và với em càng mới biết bao lần
Như chiếc gương – anh lại nói thủy tinh
Trong ánh sáng cũng bừng lên sáng
Chân chất, hồn nhiên, ngây thơ, trong trắng
Giữa bạn bè, cô bác yêu thân
Sài gòn 1978