Người khóc thay mình
Lang thang từ nhỏ phương trời
Có vợ, có con nhưng bạc tiền không có
Buổi cha mất không mua nổi vé xe về đưa cha ra mộ
Tôi thắp nén nhang tưởng nhớ bùi ngùi…
Mẹ thuê một người đến khóc thay tôi
Người ấy với cha không họ hàng, ruột thịt
Họ vật vã khóc than thảm thiết
Mắt thâm quầng, hốc hác, xanh gầy…
Trong thơ, tôi từng khóc mướn, thương vay
Thương cả từ cọng cỏ nhành cây đến nỗi đau nhân loại (!)
Than ôi, ta cứ khóc cười trước nỗi đau người khác
Nhưng lại quên niềm khốn nạn của chính mình…
Sài Gòn 1981