Anh chẳng thể làm thơ tình hay được
Tình nên thơ thường cay đắng lại nhiều
Dẫu đôi lúc mình gây nhau, to tiếng
Ví với bão dông anh thấy ngượng thế nào!
Nhà tôi
-
-
Vậy là đã bảy mươi niên
Với bè bạn vẫn hồn nhiên, khôi hài
Không cao to, cũng chẳng dài
Không ai nỡ bảo đẹp giai bao giờ -
Cảm ơn em – một bông hồng
Đem hương thơm mát ướp nồng tim anh
Tay em là búp chồi xanh
Lời em là áng hương thanh trong ngần -
Ngôi nhà 320 cây cột Viết cho Hân và Phương Ba mẹ dựng cho các con ngôi nhà có 320 cây cột(*) Nhưng các con không nhìn thấy cột nào…
-
Nào đâu chỉ ước mơ con
Điều cha mẹ đã mỏi mòn chờ mong
Niềm vui rạng sớm mai hồng
Mà sao nước mắt lưng tròng, lạ chưa? -
Xuân này tôi đã “lên ông”
Có thằng cháu nội những mong cùng chờ
Cánh cò, cánh vạc, ầu ơ…
Lòng vui tôi lại ngâm thơ, ghép vần…