Thơ về toán
1. DẤU VÔ CÙNG
Khi chưa yêu hai đứa
Trống không có gì đâu
Niềm vui đã không có
Không cả nỗi âu sầu
Yêu rồi thành vô hạn
Trời đất hóa mênh mông
Một tiếng chim nho nhỏ
Cũng vang lừng không trung
Hai số không kết lại
Tạo nên dấu vô cùng!
2. VUÔNG VÀ TRÒN
Trái cam tròn, vuông vức chiếc mù soa
Em tìm đến thăm anh trong bệnh viện
Đến tận bấy giờ anh mới hiểu ra
Nghĩa hai chữ vuông – tròn trọn vẹn
3. VÔ TỶ VÀ HỮU TÌNH (Tặng Đỗ Thị Căn)
Ai đặt tên em mà khéo thế
Đau lòng vạn vạn kẻ thư sinh
Nghe tên thì thật là vô tỷ
Mà nết xem ra rất hữu tình!
4. TÍNH CHẤT BẮC CẦU
Anh giảng cho em về tính chất bắc cầu
Em hiểu rồi, không khó đâu anh ạ
Ví dụ:
Tiền của anh, anh lại của em
Và vì thế nên em… cầm chìa khóa!