Bà nội
Nội đã tám mươi mốt
Mà chẳng khác bé Phương
Đi chơi cháu phải dắt
Bữa dùng thìa xúc cơm.
Nội ngồi chơi trên giường
Vai thấp hơn đầu gối
Lúc đi lại trong nhà
Lom khom như tập cấy!
Mắt Nội chẳng làm bài
Nội cứ than: mắt kém
Không đeo khuyên như mẹ
Sao Nội lại nặng tai?
Trong nhà từ bố mẹ
Ai ai cũng vâng lời
Thế mà chỉ mình cháu
Được Nội khen ngoan thôi!
Thái Bình – Hè 1984