Khi chưa yêu hai đứa
Trống không có gì đâu
Niềm vui đã không có
Không cả nỗi âu sầu
Vỏ ốc và sỏi màu
-
-
Thơ văn viết để mà chơi
Áo cơm chẳng phải, nghiệp đời thì không
Tuổi tên lớp lớp chất chồng
Mới mình nào dễ gi không cũ người -
Đứng đâu là cao đấy
Mà chẳng che lấp ai
Dáng khiêm nhường mảnh khảnh
Da bạc thếch tháng ngày -
Thắng giặc rồi, sao ông Gióng không về với mẹ?
Tôi ngờ rằng ông đã hy sinh
Nhưng với cuộc đời ông đã thành bất tử
Ông về trời là về giữa lòng dân. -
Chẳng dám mơ cụ Đỗ, cụ Lý
Đêm ngủ thường về bác Tú Xương xưa
Ăn quịt cao lâu, chơi lường thổ đĩ
Ba cái lăng nhăng dẫu chết nết không chừa. -
Được làm vua cứ làm vua
Xem ra chỉ chuyện hơn thua một thời
Áo tàn vẫn để giành hơi?
Lệ ông xưa ướt mắt người hôm nay!