Nhớ từ Đà Lạt
Hoa quì nở dọc đường đi
Cái màu hoa cứ gợi về người thân
Lên cao, sao nắng nhạt dần
Tưởng đâu trời đất thêm gần, mà xa
Một ngày đủ bốn mùa qua
Nên thương nhớ ngỡ đã là tròn năm
Sương mù – sợi nhớ ai giăng
Làm con suối mất thăng bằng – thác reo…
Đà Lạt 1982